
Khi nào TP.HCM mở cửa trường học?
Ngày 6.10, căn cứ theo Chỉ thị 18 của UBND TP.HCM, Sở GD-ĐT đã trình UBND dự thảo Bộ tiêu chí đánh giá an toàn trong phòng, chống dịch Covid-19 dành cho các cơ sở giáo dục phổ thông, cơ sở giáo dục mầm non, các trung tâm ngoại ngữ - tin học, giáo dục kỹ năng sống... để từ đó tự đánh giá trước khi mở cửa trường học.
Dự thảo đưa ra 10 tiêu chí như: Giáo viên, nhân viên được tiêm đủ 2 mũi vắc xin hoặc được cấp thẻ xanh Covid-19; Số lượng học sinh, giáo viên tập trung tối đa cùng một thời điểm; Khoảng cách giữa mọi người trong phòng học, phòng làm việc, ở bên ngoài; Tổ chức hoạt động bán trú, xe đưa đón; Tổ chức hoạt động nội trú hoặc hoạt động sau 16 giờ 30 đối với trường mầm non…
Căn cứ vào đó, nếu các cơ sở giáo dục đạt từ 8 - 10 tiêu chí sẽ được đánh giá mức độ "an toàn cao" và được tổ chức hoạt động dạy học. Nếu đạt từ 6 - 7 tiêu chí thì cơ sở giáo dục được đánh giá mức độ "an toàn", được tổ chức hoạt động dạy học. Và trong 48 giờ, cơ sở giáo dục phải khắc phục để đạt ít nhất 8 tiêu chí thành phần. Còn nếu đạt 6 tiêu chí thì trường học được xem là "chưa đảm bảo an toàn", không được tổ chức hoạt động dạy học và phải khắc phục để đạt ít nhất 6 tiêu chí thành phần mới được hoạt động.
Chỉ an toàn khi học sinh được tiêm vắc xin
Với dự thảo kể trên, ông Huỳnh Thanh Phú, Hiệu trưởng Trường THPT Nguyễn Du (Q.10), cho rằng rất cần thiết vì đó là thước đo hay nói đúng hơn là chuẩn để từng cơ sở giáo dục xây dựng cho thật tốt, đảm bảo an toàn mới cho học sinh trở lại trường học. Tuy nhiên vì đây là dự thảo nên lãnh đạo các trường cho rằng cần những chia sẻ, đóng góp để có bộ tiêu chí chặt chẽ áp dụng đồng bộ.
Chẳng hạn, tiêu chí 1 yêu cầu 100% giáo viên, nhân viên phải được tiêm đủ 2 mũi vắc xin phòng Covid-19 là đúng đắn nhưng hiệu trưởng các trường cho rằng chưa đề cập đến học sinh thì không thể nói là an toàn, thậm chí là nguy cơ cao. “Tâm lý của phụ huynh không thể nào an lòng, khi thầy cô đứng lớp dạy con mình mà chưa tiêm đủ 2 mũi ngừa Covid và con họ cũng thế”, lãnh đạo một trường THCS tại Q.8 nói.
Bên cạnh đó, hiệu trưởng Trường THPT Nguyễn Du chỉ ra khó khăn nhất định đối với tiêu chí 2. Cụ thể, ở tiêu chí 2, số lượng học sinh, giáo viên tập trung tối đa trong cùng một thời điểm, dự thảo của Sở GD-ĐT chỉ cho phép số lớp và số học sinh không quá 50% theo tiêu chuẩn hiện hành (tiểu học 35 học sinh, THCS và THPT học sinh),
"Khi tách lớp để đảm bảo khoảng cách, nghĩa là số lớp tăng gấp đôi nhưng cơ số giáo viên không đổi. Như vậy số tiết dạy của giáo viên tăng gấp đôi thì lấy ngân sách ở đâu để trả tiền tiết phụ trội vì kinh phí rất lớn”, hiệu trưởng Trường THPT Nguyễn Du lưu ý. Từ đó, giải pháp tốt nhất là tách mỗi lớp thành 2 nhóm, luân phiên học trực tiếp kết hợp trực tuyến.
Thế nhưng, lãnh đạo các trường cũng cho rằng, vấn đề đặt ra và căn cơ không phải là 10 tiêu chí mà là vắc xin phòng Covid-19. Phụ huynh chỉ an tâm đi làm khi con em đi học khi đã được tiêm vắc xin.
Nguồn: Báo Thanh Niên

Giáo dục bằng khuyên nhủ, không phạt?
Tiến sĩ Vũ Thu Hương, nguyên giảng viên khoa Giáo dục Tiểu học, ĐH Sư phạm Hà Nội là một chuyên gia giáo dục vô cùng tâm huyết với nền giáo dục của Việt Nam. Những hoạt động, bài viết, quan điểm... của chị luôn nhận được sự yêu mến, trân trọng và có sức lan tỏa tới thầy cô, học sinh và các bậc cha mẹ.
Mới đây, Tiến sĩ Vũ Thu Hương có bài chia sẻ về vấn đề "Giáo dục bằng khuyên nhủ, không phạt" với trẻ nhỏ. Bài viết sau đó nhận được nhiều sự đồng tình của các bậc phụ huynh. Chúng tôi xin được chia sẻ lại cụ thể quan điểm của chị dưới đây:
GIÁO DỤC BẰNG KHUYÊN NHỦ, KHÔNG PHẠT?
Cách đây gần 10 năm, ở nước ta xuất hiện phong cách giáo dục "không phạt". Người ta lên án gay gắt mọi hình phạt dành cho trẻ. Dĩ nhiên, đánh, chửi, xúc phạm trẻ là không được rồi. Nhưng giờ, họ lên án cả "chép phạt", "phạt tập thể dục"... thì tôi thật sự không thể hiểu nổi. Hậu quả đã đến và trẻ phải gánh chịu:
1. Một lượng không nhỏ trẻ 6 tuổi không thể học được do bố mẹ dạy theo phong cách này.
Trung bình 1 trường có từ 5 - 10 cháu. Cái gì cũng dỗ dành, thương lượng. Đi học là vất vả, là vượt khó. Trẻ sau vài buổi đầu hào hứng với cái mới thì chán, KHÔNG THÍCH. Lúc này, trẻ bắt đầu ăn vạ, phá phách, gây sự để khỏi học hành.
Gia đình bối rối, nhà trường hoảng sợ. Các cô giáo sợ phụ huynh kiện nên cũng KHÔNG DÁM PHẠT, chỉ dỗ dành khuyên nhủ. Trẻ càng được đà lấn tới. Vì thế, có không ít trẻ không vượt qua được lớp 1.
Cô giáo lúc này thường tư vấn cho phụ huynh "thuê riêng 1 người ngồi trong lớp dạy bạn ấy". Các phụ huynh có tưởng tượng được đứa trẻ có 1 cô giáo riêng sẽ học tập thế nào trong 12 năm phổ thông hay không?
2. Trẻ phản ứng với mọi hình thức kỉ luật của cô giáo:
Mới đây, một giáo viên trẻ dạy lớp 3 chia sẻ: Cô lấy "tập viết" ra để làm hình thức phạt cho trẻ chưa ngoan. Các con ăn cơm trưa xong sớm, các bạn khác ngồi chơi còn các bạn bị phạt phải "tập viết". Một ngày nọ, 1 bạn học sinh vi phạm kỉ luật vào buổi chiều, cô giáo hẹn bạn ấy chép phạt vào trưa hôm sau. Đúng giờ trưa, các học sinh vừa ăn xong, gia đình bạn ấy lập tức đón con về để né tránh hình phạt.
Đó là chưa kể họ rêu rao nói xấu cô giáo khắp nơi và nói: Con họ sợ đi học.
Các bậc phụ huynh có cảm nghĩ gì khi đọc về cách ứng xử của gia đình này? Rõ ràng chính các phụ huynh đã tìm mọi cách để cô giáo không làm gì nổi con họ dù các con hư đến đâu. Và bây giờ, trong giới giáo viên truyền nhau phong cách giáo dục "Mặc kệ nó" để họ được sống yên ổn. Tư cách đạo đức, kĩ năng và kiến thức của trẻ sẽ ra sao với kiểu giáo dục "KHÔNG PHẠT" này?
3. Không dạy được trẻ, các nhà trường tìm cách "tống cổ" những đứa trẻ bất trị hoặc những gia đình bất trị (có bố mẹ cư xử thô lỗ hoặc can thiệp vào việc giáo dục nhà trường hoặc soi lỗi các cô giáo) ra ngoài trường.
Để nói thật với họ, điều đó không hề khó. Trẻ bất trị thì vi phạm là rất nhiều. Các trường làm theo quy định của bộ giáo dục, kỉ luật "cảnh cáo", "khiển trách" trẻ và ghi học bạ. Quá sợ "bị ghi học bạ", các bố mẹ vội vàng cho con rút hồ sơ và xin đi trường khác.
Tuy nhiên, các trường khác cũng rất "thông minh". Họ chẳng dại mà nhận những đứa trẻ như vậy. Nào là "kiểm tra không đạt", nào là "quá thời gian nhận hồ sơ",... họ có đủ các lý do để từ chối những đứa trẻ này. Cũng chẳng trách được họ. Họ cũng có quá nhiều công việc để làm.
Khi ấy phải làm việc với một số gia đình kiểu: "Cô phải kí cam kết KHÔNG ĐƯỢC ĐẺ để dạy các cháu cho hết năm học", "cô phải kí cam kết là chỉ dỗ dành, khuyên nhủ con tôi", "cô phải hiền với các cháu, nếu không tôi gặp hiệu trưởng",... chẳng dễ chịu gì.
4. Sẽ rất mệt cho các giáo viên gặp phải những trẻ này bởi sẽ có lúc cô kiềm chế được, có lúc không. Nếu chẳng may cô không kiềm chế nổi thì có thể hành động thiếu kiểm soát.
5. Vì không bị phạt, trẻ không hề có ý thức tuân thủ các quy định. Ngoài ra, trẻ còn tìm cách "giật dây" người lớn, tìm cách để cha mẹ phản ứng với cô giáo để tránh những thứ mình không muốn.
Chẳng hạn nhiều những trẻ đi học nhưng vở viết nguệch ngoạc, không ghi thứ ngày tháng, viết vỏn vẹn vài chữ lem nhem. Ngồi học thì ngáp vặt, làm việc riêng, chơi game khi học online, chat chit,...
6. Một số bất trẻ bất trị qua được cấp 1 và học tiếp lên cấp 2, cấp 3 nhưng lúc này một số vấn đề sẽ lộ ra. Nhiều trẻ bất trị vi phạm quy định, gây gổ, đánh bạn, thậm chí trộm tiền chơi game,... Lúc này, cha mẹ mới hối hận vì phong cách giáo dục "không phạt".
7. Trẻ không bị phạt còn dễ nảy sinh tính coi thường cha mẹ, coi thường người lớn, coi thường mọi luật lệ, quy tắc lễ phép. Thái độ coi thường ngông nghênh đó có thể tới đỉnh điểm khi các con dám phản ứng dữ dội với cha mẹ (viết giấy từ mặt bố mẹ, tuyên bố con không cần bố mẹ....), hỗn với giáo viên, gây sự với người xung quanh.
....
Phong cách giáo dục "KHÔNG PHẠT" đang dần hủy hoại giới trẻ. Kèm thêm với đó là phong cách "soi và can thiệp nhà trường ở mọi chi tiết" và chúng ta đang làm hỏng môi trường giáo dục trẻ.
Theo báo Pháp Luật và bạn đọc

Ngày Quốc tế Biết chữ
Năm 1965, UNESCO đã chọn ngày 8-9 hằng năm là Ngày Quốc tế Xoá nạn mù chữ, hay còn gọi là Ngày Quốc tế Biết chữ (World Literacy Day). Ngày này được kỷ niệm hàng năm nhằm nâng cao tầm quan trọng của việc biết đọc biết viết đối với sự phát triển của mỗi cá nhân và cộng đồng trong xã hội, quy mô tổ chức trên toàn thế giới.
Để tìm hiểu rõ về những vấn đề, hệ luỵ xã hội do việc không biết chữ gây ra, cũng như những lợi ích mà việc biết chữ và khả năng đọc sách, học tập, v.v...đem lại, mời mọi người xem trong hình infographic dưới đây.
Nguồn: Tổng hợp

25 phép lịch sự tối thiểu cha mẹ phải dạy con
1. Đừng bao giờ nhại lại giọng địa phương của người khác vì điều đó không có gì hay ho đâu con ạ!
2. Khi người khác đang nghỉ ngơi, con hãy giữ yên lặng. Nếu con có chuyện muốn nói thì con hãy nhẹ nhàng đi ra ngoài.
3. Khi ai đó hỏi con cái gì, nếu con không biết thì hãy trả lời lịch sự rằng “Mình không biết hoặc mình không hiểu lắm”. Con đừng nói trống không “Sao mà biết được”.
4. Khi con nói xin lỗi thì con đừng thêm từ “được chưa”.
5. Nếu con mượn đồ của người khác thì con hãy nhớ trả lại.
6. Khi con mượn đồ đắt tiền của ai đó, con hãy nhớ giữ gìn cẩn thận.
7. Khi con ăn, con hãy ăn xong rồi nói chuyện.
8. Người văn minh hãy biết cách học lấy những điều thông minh.
9. Nếu có cuộc gọi nhỡ, con hãy lịch sự nhắn tin khi chưa thể gọi lại.
10. Con không được xem trộm tin nhắn hay nhật ký của người khác.
11. Khi người khác đang nói, con nên để họ nói xong rồi nói.
12. Nếu con nói “tôi mời” thì con phải là người thanh toán. Còn nói “chúng ta đi ăn đi” thì ai trả phần người đấy con nhé!
13. Nếu ai đó xúc phạm con, con không nên đáp trả hoặc to tiếng với họ mà hãy mỉm cười.
14. Nếu đi cùng ai đó, người ấy chào một người bạn không biết thì con cũng nên chào họ.
15. Đeo tai nghe khi xem video, nghe nhạc ở nơi công cộng để không làm phiền tới người khác.
16. Tránh cười, nói chuyện quá to khi nhìn chằm chằm vào người khác.
17. Con không nên phóng xe nhanh qua vũng nước.
18. Một người đàn ông có giáo dục sẽ luôn thể hiện sự tôn trọng đúng mực với phụ nữ con nhé!
19. Con hãy trả lại số tiền đã vay càng sớm càng tốt.
20. Nếu ngủ ở nhà người khác, con hãy nhớ gấp chăn gối cho gọn gàng trước khi đi.
21. Hãy nhìn vào người đối diện khi con nói chuyện với ai đó.
22. Đừng cãι nhau ở chốn công cộng.
23. Đôi giày của con lúc nào cũng nên sạch sẽ.
24. Nguyên tắc vàng khi dùng nước hoa là dùng vừa phải. Nếu con vẫn có thể ngửi thấy mùi nước hoa của mình vào buổi tối thì có nghĩa là mọi người đã quá мệт với nó rồi.
25. Nếu ai đó giúp đỡ con dù chuyện nhỏ nhất cũng nên nói lời “cảm ơn”.
Nguồn: Sưu tầm

Cách trò chuyện với trẻ khi người thân qua đời
Việc người thân qua đời khiến người lớn cảm thấy đau buồn và rối bời; đối với trẻ em trải nghiệm điều này lần đầu, trẻ cũng bị bối rối và đau buồn. Dưới đây là một số cách bạn có thể áp dụng để hỗ trợ trẻ và những điều có thể xảy ra khi trẻ buồn.
Mất mát và nỗi đau là gì?
Mất mát và nỗi đau có tác động đáng kể đối với con người về mặt tâm lý. Mất mát thường được gắn với những thứ có thể lấy lại được. Trong khi đó, nỗi đau có thể liên quan tới những điều mang tính vĩnh viễn, như ly dị hay người bạn hoặc thành viên trong gia đình qua đời. Điều khiến việc vượt qua nỗi đau khi người thân qua đời khó đến vậy là do quá trình nhận thức và chấp nhận rằng người đó sẽ không trở lại.
Trẻ em thể hiện nỗi đau như thế nào?
Phản ứng của trẻ khi người thân qua đời tùy thuộc vào độ tuổi và trải nghiệm cuộc sống trước đó của trẻ. Mỗi trẻ lại có phản ứng khác nhau, dưới đây là ví dụ về những phản ứng của trẻ ở các độ tuổi và khả năng nhận thức khác nhau.
- Trẻ nhỏ dưới 5 tuổi thường không hiểu rằng cái chết là vĩnh viễn và có thể hỏi liệu người mới qua đời có trở về hay không. Trẻ có thể có các hành vi khác như níu lấy người chăm sóc hoặc thể hiện hành vi rút lui, né tránh như tè dầm. Những hành vi này rất phổ biến và sẽ dừng sau một khoảng thời gian nhất định.
- Nhi đồng trong độ tuổi từ 6 tới 11 bắt đầu hiểu rằng cái chết là mãi mãi (một số trẻ 6 tuổi có thể vẫn gặp khó khăn trong việc hiểu khái niệm này) và có thể lo lắng rằng những người thân trong gia đình và bạn bè sẽ qua đời. Trẻ có thể bắt đầu đặt ra thêm nhiều câu hỏi và muốn hiểu xem chuyện gì đã xảy ra. Trẻ có thể thể hiện nỗi đau buồn bằng sự tức giận và cảm thấy đau nhức về thể chất.
- Thanh thiếu niên từ 12 tuổi trở lên hiểu rằng cái chết là điều không thể thay đổi và xảy ra với tất cả mọi người, bao gồm chính các em. Các em thường muốn tìm hiểu lý do của sự việc. Phản ứng của các em đa dạng và có thể bao gồm thờ ơ, tức giận, buồn bã tột độ và kém tập trung.
Hãy nhớ rằng, không cách đau buồn“đúng” , và các cảm xúc hoặc hành vi khác nhau sẽ xuất hiện không theo giai đoạn cụ thể, cố định. Phản ứng của trẻ rất khác nhau tùy thuộc vào độ tuổi, khả năng nhận thức, mối quan hệ của trẻ với người mới mất, cách các thành viên khác trong gia đình phản ứng, cũng như văn hóa và xã hội nơi trẻ sinh sống.
Báo tin buồn cho trẻ như thế nào khi người thân qua đời?
Điều quan trọng nhất là không che giấu và trì hoãn việc nói sự thật với trẻ. Muốn bảo vệ trẻ là hành vi tự nhiên, nhưng điều tốt nhất là hãy thành thực. Nói với trẻ về điều đã xảy ra cũng sẽ khiến trẻ tin tưởng bạn hơn và giúp trẻ đối mặt tốt hơn khi người thân qua đời.
Hãy tìm một nơi an toàn và yên tĩnh để nói chuyện với trẻ và nghĩ kĩ về những điều bạn sẽ nói. Nói trẻ ngồi cạnh với bạn. Nếu là trẻ nhỏ và trẻ có vật yêu thích, đồ chơi, hay vật khiến trẻ cảm thấy thoải mái và thích mang theo, hãy để trẻ cầm vật đó. Hãy nói chậm và ngắt nghỉ thường xuyên để trẻ có thời gian hiểu và bạn cũng có thời gian để kiểm soát cảm xúc của chính mình.
Hãy đồng cảm và thành thật với trẻ ở mọi độ tuổi, đảm bảo rằng bạn nói rõ ràng với trẻ nhỏ và không dùng uyển ngữ. Sử dụng từ ngữ như “chúng ta ‘mất’ ai đó” sẽ làm trẻ nhỏ bối rối hơn vì trẻ không hiểu điều đó nghĩa là gì. Nhà tâm lý học, Tiến sĩ Lisa Damour đưa ra lời khuyên như sau: “Người lớn nên sử dụng giọng nói ấm áp và dịu dàng: ‘Bố/mẹ có tin rất buồn. Ông của con đã qua đời. Điều đó có nghĩa là cơ thể ông dừng hoạt động và chúng ta sẽ không thể gặp lại ông được nữa.’ Việc sử dụng ngôn từ trực tiếp như vậy có thể khó khăn đối với bậc cha mẹ, nhưng nói thật và rõ ràng là điều quan trọng.”
Bạn sẽ cần cho trẻ thời gian để tiếp thu thông tin. Trẻ nhỏ có thể phản ứng bằng cách tỏ ra là không nghe. Hãy kiên nhẫn và đợi trẻ chú ý. Đồng thời, hãy chuẩn bị với việc trẻ có thể lặp lại các câu hỏi, ngay tại lúc đó và trong nhiều ngày, nhiều tuần tiếp theo.
Hãy kiểm tra xem trẻ có lối suy nghĩ “lạ kỳ” nào hay không. Một số trẻ có thể lo lắng rằng lời nói hoặc hành động của trẻ gây ra cái chết đó. Ở mọi độ tuổi, trẻ đều có thể cảm thấy có lỗi; vì vậy, hãy kiểm tra xem trẻ có cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm về điều đó theo bất kỳ cách nào hay không.
Bạn có thể hỏi trẻ: “Con có lo lắng rằng bố qua đời vì lời nói hay hành động của con không?” Hãy dùng từ ngữ đơn giản để giải thích chuyện đã xảy ra và trấn an rằng trẻ không có lỗi. Ví dụ: “Con không làm gì sai cả. Có mầm bệnh làm bố ốm và ngừng thở. Có nhiều nơi có thể làm bố mắc bệnh. Không ai có thể thay đổi điều đó và không ai đáng trách.”
Tôi có thể đau buồn trước mặt con không?
Việc bạn thể hiện nỗi buồn trước mặt con là hoàn toàn ổn và tự nhiên. Hãy chuẩn bị tinh thần để những phản ứng của bạn không làm con sợ, nhưng hãy thật lòng. Nếu bạn buồn và khóc, hãy nói với trẻ về cảm xúc của bạn và trấn an trẻ rằng không có điều gì sai với việc thể hiện cảm xúc của bản thân và cho người khác thấy. Điều này sẽ giúp trẻ gọi tên, trải nghiệm, và thể hiện cảm xúc của trẻ tốt hơn.
Tôi có thể giúp trẻ đối mặt với nỗi đau buồn như thế nào?
Thương tiếc là một cách thức để trẻ và người lớn chấp nhận việc mất người thân. Điều quan trọng là để trẻ được thể hiện một cách phù hợp và cảm thấy thoải mái. Thương tiếc giúp trẻ chấp nhận việc người thân qua đời, trân trọng cuộc sống, và nói lời từ biệt.
Hãy tìm cách tổ chức buổi lễ để kỷ niệm, tưởng nhớ, và thể hiện tầm quan trọng của người đã mất với tất cả mọi người. Tìm cách để trẻ kết nối với người đã mất, thể hiện tình yêu và tầm quan trọng của người đó trong cuộc đời của trẻ. Trẻ có thể muốn vẽ một bức tranh, đọc một bài thơ, hoặc đọc những điều trẻ đã viết về người đã mất, hay hát một bài hát.
Mỗi gia đình lại có đức tin hoặc thực hành văn hóa khác nhau. Nếu gia đình bạn theo tôn giáo, hãy liên lạc với người lãnh đạo tôn giáo, đây là người có thể giúp bạn giải thích về sự qua đời của người thân, mang lại sự an ủi cho cả bạn và trẻ.
Tôi có thể bảo vệ sức khỏe tâm thần của trẻ như thế nào khi người thân qua đời?
Dưới đây là một số cách thức quan trọng bạn có thể áp dụng để giúp trẻ cảm thấy tốt hơn và bảo vệ sức khỏe tâm thần của trẻ:
- Tiếp tục chăm sóc và yêu thương trẻ, dù là cha mẹ, họ hàng hay người chăm sóc, những người mà trẻ tin tưởng và biết rõ.
- Trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ sẽ cảm thấy an tâm và được yêu thương thông qua tương tác thể chất đầy yêu thương, giọng hát, ôm ấp hay hành động đung đưa.
- Duy trì lịch sinh hoạt hàng ngày nhiều nhất có thể. Cố gắng duy trì lịch hàng ngày như thường lệ, với thời gian dành cho các hoạt động như dọn dẹp, học tập, tập thể dục và vui chơi.
- Nếu trẻ thể hiện hành vi thách thức và/hoặc rút lui, né tránh, hãy hiểu đó là cách trẻ thể hiện những gì mà các em không thể nói ra thành lời và không phạt trẻ.
- Đảm bảo rằng những người bạn khác của trẻ được giáo viên hoặc cha mẹ các em thông báo về những gì đã xảy ra để các em có thể hỗ trợ trẻ khi trở lại trường học.
- Đồng thời, hãy nhớ chăm sóc cho sức khỏe thể chất và tâm thần của chính bạn. Bạn cũng đang đau buồn. Bạn có thể gặp khó khăn khi hỗ trợ con bạn trong khi giải quyết cảm xúc của chính mình; do đó, bạn cần dành thời gian cho chính mình và chăm sóc bản thân. Bạn không thể giúp trẻ nếu chính bạn không khỏe. Hãy ngủ đủ giấc, ăn đủ chất, tập thể dục, dành thời gian để thư giãn (ví dụ như nghe nhạc) và gặp người có thể hỗ trợ bạn về mặt cảm xúc. Tránh thực hiện các hành vi có hại như sử dụng nhiều đồ có cồn.
Bài viết này được rút ra từ “Giao tiếp với trẻ em về cái chết và giúp trẻ em đối phó với đau buồn” của Tổ chức Hỗ trợ Sức khỏe Tâm thần và Tâm lý Xã hội (MHPSS).
Nguồn: UNICEF